MỘT ĐIỀU ƯỚC CỦA LÝ HẢI: ĐƯỢC & KHÔNG ĐƯỢC(Spoil alert – Post này có tiết lộ nội dung film)Đây là tác phẩm đầu tiên thuộc series Lật Mặt mà cô giáo ra


Xem bài viết trên Group | Tác giả: Nguyễn Ngọc Long
Like: 104 | Comment: 14 | Share: 2

MỘT ĐIỀU ƯỚC CỦA LÝ HẢI: ĐƯỢC & KHÔNG ĐƯỢC(Spoil alert – Post này có tiết lộ nội dung film)Đây là tác phẩm đầu tiên thuộc series Lật Mặt mà cô giáo ra rạp coi. Nhưng trái với kỳ vọng ở nhà, từ đầu đến cuối phim cô không khóc được đoạn nào. Có duy nhất một chỗ khiến cô giáo hơi rơm rớm suýt chảy nước mắt là phân đoạn nhận nhầm người lúc bão tan của nhà Tư hậu.Mà phân đoạn đó, cô xúc động cũng vì liên tưởng đến câu chuyện Mộ gió, liên tưởng đến thảm hoạ Chanchu thôi chứ hình ảnh và cảm xúc trong film cũng không phải là ghê gớm. Nhưng điểm cộng của khúc này là Nhạc quá hay, có đầu tư cho kỹ xảo ở đại dương, hỗ trợ đẩy cảm xúc trên cả tuyệt vời.Tổng thể đây là phim có kịch bản kém, quá nhiều sạn và phi lý. Nhân vật bà 2 được dựng lên như siêu phân một tay cân cả thế giới. Thực tế thì tất cả các bà mẹ đều vĩ đại nhưng vĩ đại theo cách riêng của họ chứ không phải theo cách trở thành super woman như vậy. Bên trong là một super woman nhưng bên ngoài thì lại bị gặp nạn bởi những thứ rất tào lao như là với cái áo rồi té xuống suối. Phân đoạn quảng cáo văn hoá vùng miền sượng trân không phù hợp. Cảm giác nhét vào cho có cái để pr, dẫn tới cả tình huống và lời kịch đều không liên quan nhiều đến đường dây câu chuyện. Các tình tiết khác như vụ bà 2 “xông” tới trường gặp thầy hiệu trưởng khiến cô giáo bị đứng hình. Tình tiết chủ nhà “xoá nợ” vì con gái hay đi mua hoa bất tử của bà 2 cũng khiến cô giáo thấy quá là phi lý.Tất cả những điểm trừ như vậy làm cho mạch cảm xúc của cô bị hẫng. Cứ đang bơm lên được xíu thì lại bị nhấn xuống và chưng hửng.TUY NHIÊN…Đi coi film này thì không cần lý trí nhiều như vậy. Hiển nhiên, cô giáo đi coi với tâm thế review và với tâm thế tò mò xem phim này chạm cảm xúc cỡ nào mà thấy hô “ai rời rạp cũng khóc như mưa?”. Với tâm thế đó, kết quả thật là thất vọng. Nhưng nếu các em đi coi film với tâm thế hoan hỉ nhẹ nhàng và thực sự đừng soi xét quá nhiều thì đây vẫn là bộ film nên xem. Vì nó nhân văn và ý nghĩa. Vì nó có thể giúp bọn em có thể khóc cười. Và vì nó giúp nhiều người trong số bọn em thức tỉnh.Hôm trước cụ Nguyễn Hà Sơn nói rằng cô Long là người của gia đình nên coi film này nhé. Nhưng cô không nghĩ thế. Film này thắng lớn vì dường như nó đang được truyền thông tới những người “không của gia đình”. Vì nếu là người của gia đình (tới mức như cô) thì lại không xúc động. Những gì bộ phim nói, đề cập nó là việc hiển nhiên. Và thậm chí còn không bằng 1/10 những gì mình đã đang làm, thế nên không xúc động.Cô đã từng khóc như mưa khi coi The way home (Đường về quê ngoại) và Romang (Điều cha mẹ không kể), đều là film Hàn Quốc. Cô cũng khóc nhiều phân đoạn khi coi Mother love me once again – Mama Zai Ai Wo Yi Ci – Mama Hao (Mẹ ơi hãy yêu con lần nữa) của Trung Quốc. Cô ghi full tên và từ khoá cho bọn em tìm xem nếu muốn. Không phải để so sánh, mà chỉ là, nếu thích thể loại phim kiểu này thì có thể coi thêm. Ít nhất cho tâm hồn mình được tưới tắm bởi những điều tử tế.Cô giáo nói câu này không biết có đụng chạm không, nhưng thực lòng cô nghĩ những người thấy chạm cảm xúc, phải rơi nước mắt khi xem film này đều là những người “đã nhận ra điều gì đó”. Mà điều cay đắng nhất phải nhận ra là mình dù thành đạt tài giỏi cỡ nào cũng đều không có đủ can đảm và năng lực dành trọn vẹn thời gian cho gia đình lớn và gia đình nhỏ của mình.Chúng ta không có lỗi và không có tội khi khó lòng hoàn thành cả 2 việc “cân não” thế này. Nhưng nó khiến chúng ta day dứt. Mà cách giải quyết nhất định phải đến từ phía phụ huynh. Chính cha mẹ là người có nghĩa vụ làm cho con cái (tức chúng ta), thấy rằng con cái không có tội và không có lỗi khi bố mẹ không vui lúc tuổi xế chiều. Cái chữ “bất hiếu” là đặc sản của các nước châu á, bao gồm cả Vietnam. Mặc dù cô là người cực kỳ “có hiếu” nhưng cô rất muốn con cái sau này của cô trở thành “bất hiếu”. Nó “bất hiếu” thì nó sẽ nhẹ đầu, còn nếu không, tất cả con cái đều sớm muộn trở thành “bất hiếu” như mấy đứa trên film.Những đứa con bất hiếu sẽ rất hạnh phúc. Và nó có lựa chọn sống “có hiếu” nếu nó thích, và điều đó khiến nó hạnh phúc hơn thì tốt. Với cô, điều này là điểm cộng lớn nhất cho phim. Thông điệp 10₫ không nhưng, và quan niệm đó thực sự nhân văn, cần lan toả khắp nơi. Đó là cái kết đẹp nhất cho bà 2, và cởi trói thông luồng bế tắc cho mấy đứa con “rất muốn có hiếu mà hoàn cảnh không cho phép” của bà.Khóc trên film thì tốt. Nhưng đừng để bị ám ảnh ở ngoài đời. Hãy học cách chấp nhận rằng nước mắt chảy xuôi, đời cua cua máy đời cáy cáy mò, đừng bắt thế hệ này phải hy sinh hạnh phúc cá nhân cho thế hệ khác. Đừng bắt mỗi đứa con sinh ra đã mang sẵn bản án tội đồ chỉ vì một ngày đó không thể lo cho cha cho mẹ. Và chính chúng ta, cô và các em hãy văn minh lên. Cố mà kiếm tiền và sắp sếp chu toàn mọi việc, tập trở thành các bậc cha mẹ “có hiếu” với con cái chứ đừng mong cầu và buộc nó phải có hiếu với mình.Vứt khăn giấy xuống. Bớt khóc lại, kiếm tiền đi, và chuẩn bị cho một tuổi già thật là rực rỡ!

Xem bài viết trên Group

Để lại một bình luận